Menu



Đài Tưởng Niệm

Thuyền Nhân

Việt Nam

Tiếp Theo...

* CẦU NGUYỆN VÀ TƯỞNG NIỆM NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM 2016 TẠI NAM CALI


* 40 NĂM QUỐC HẬN LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN, BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* 30 THÁNG TƯ, TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* BI SỬ THUYỀN NHÂN (Nguyễn Quốc Cường)


* BIỂN ĐÔNG LỤC BÌNH TRÔI


* CÁI GIÁ CỦA TỰ DO


* CÁNH BÈO BIỂN CẢ (Văn Qui)


* CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ CON TÀU MANG SỐ MT065


* CẦU SIÊU BẠT ĐỘ TẠI ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM WESTMINSTER


* CHUYỆN KỂ HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG (Nhiều Tác Giả)


* CHỨNG TÍCH ĐỂ ĐỜI: ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Vi Anh)


* CHUYẾN VƯỢT BIÊN ĐẪM MÁU (Mai Phúc)


* CHUYẾN VƯỢT BIỂN HÃI HÙNG


* CON ĐƯỜNG TÌM TỰ DO (Trần Văn Khanh)


* CÒN NHỚ HAY QUÊN (Nguyễn Tam Giang)


* DẠ TIỆC VĂN NGHỆ "LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG" THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ KIẾN CỦA BAN TỔ CHỨC


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN (Việt Hải)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TẠI QUẬN CAM (Vi Anh)


* ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM: BIỂU TƯỢNG THIÊNG LIÊNG CỦA NIỀM KHÁT VỌNG TỰ DO VÀ NHÂN QUYỀN


* ĐÊM DÀI VÔ TẬN (Lê Thị Bạch Loan)


* ĐI VỀ ĐÂU (Hoàng Thị Kim Chi)


* GALANG: BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM BỊ PHÁ BỎ


* GALANG MỘT THỜI - MỘT ĐỜI (Nguyễn Mạnh Trinh)


* GIÁNG NGỌC PHỎNG VẤN NHÀ THƠ THÁI TÚ HẠP VÀ NỮ SĨ ÁI CẦM VỀ LỄ KHÁNH THÀNH ĐTNTNVN


* GIỌT NƯỚC MẮT CHO NGƯỜI TÌM TỰ DO (Lê Đinh Hùng)


* HẢI ĐẢO BUỒN LÂU BI ĐÁT


*"HÀNH TRÌNH BIỂN ĐÔNG: TỰ DO, MỘT NHU CẦU THIẾT YẾU, ĐÁNG ĐỂ TA ĐI TÌM"


*HÀNH TRÌNH GIAN NAN TÌM TỰ DO  


* HÀNH TRÌNH TÌM CON NƠI BIỂN ĐÔNG


* HÌNH ẢNH MỚI NHẤT CHUẨN BỊ KHÁNH THÀNH VÀO THÁNG 04-2009


* HÒN ĐẢO BỊ LÃNG QUÊN (Meng Yew Choong)


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ VINH DANH ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* HỘI ĐỒNG THÀNH PHỐ WESTMINSTER THÔNG QUA NGHỊ QUYẾT “NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM”


* KHÁNH THÀNH ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI NAM CALI


* KHẮC TÊN TRÊN BIA TƯỞNG NIỆM (Việt Hải)


* LÀN SÓNG THUYỀN NHÂN MỚI


* LỄ ĐỘNG THỔ KHỞI CÔNG XÂY DỰNG ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM


* LỄ KHÁNH THÀNH TRỌNG THỂ ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VIỆT NAM TẠI QUẬN CAM


* LỄ TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN TỔ CHỨC TRANG NGHIÊM TẠI NGHĨA TRANG WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* LÒNG NHÂN ÁI (Tâm Hồng)


* LỜI NGUYỆN GIỮA BIỂN ĐÔNG (Thơ Thái Tú Hạp)


* MEMORIAL TO BOAT PEOPLE WHO DIED TO BE DEDICATED SATURDAY


* MỘT CÁI GIÁ CỦA TỰ DO (Trần Văn Hương)


* MƠ ƯỚC "MỘT NGÀY TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN" ĐÃ TRỞ THÀNH SỰ THẬT


* NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM NĂM THỨ 5


* "NGÀY THUYỀN NHÂN VIỆT NAM" TỔ CHỨC TRỌNG THỂ TẠI WESTMINSTER


* NGƯỜI PHỤ NỮ SỐNG SÓT SAU CHUYẾN VƯỢT BIỂN KINH HOÀNG


* NHỮNG CHUYỆN HÃI HÙNG CỦA THUYỀN NHÂN (Biệt Hải)


* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT ĐỀU CÓ THẬT (Ngô Dân Dụng)


* NHỮNG THÁNG NGÀY YÊU DẤU NƠI HOANG ĐẢO (Tuấn Huy)


* NỖI BẤT HẠNH ĐỜI TÔI (Thùy Yên) 


* NỖI KHỔ CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Thy Vũ Thảo Uyên)


* NƯỚC MẮT CỦA MỘT THUYỀN NHÂN (Nguyễn Mỹ Linh)


* SAIGON TIMES PHỎNG VẤN MỤC SƯ HÀ JIMMY CILLPAM 4 NĂM CÓ MẶT TRÊN TÀU AKUNA CỨU HƠN 5000 NGƯỜI VIỆT NAM VƯỢT BIỂN TÌM TỰ DO TRÊN BIỂN ĐÔNG


* TÀU SẮT BẾN TRE (Tú Minh)


* THẢM KỊCH BIỂN ĐÔNG (Vũ Duy Thái)


* THẢM SÁT TRÊN ĐẢO TRƯỜNG SA


* THỊ XÃ WESTMINSTER VINH DANH TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN


* THÔNG BÁO CỦA ỦY BAN THỰC HIỆN ĐÀI TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN VN


* THƠ LÀM KHI ĐỌC TIN THUYỀN NHÂN (Viên Linh)


* THUYỀN NHÂN: ẤN TÍCH LỊCH SỬ


* THUYỀN NHÂN VÀ BIỂN ĐỘNG


* THUYỀN NHÂN VÀ MỘT VÀI HÌNH ẢNH CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN


* THUYỀN NHÂN VIỆT NAM VƯỢT BIÊN, TỬ NẠN, ĐẾN BỜ TỰ DO ĐÃ GIÚP NHÂN LOẠI NHÌN RÕ ĐƯỢC CHÂN TƯỚNG CỦA CỘNG SẢN (Lý Đại Nguyên)


* TRÔI GIẠT VỀ ĐÂU (Nguyễn Hoàng Hôn)


* TRỞ VỀ ĐẢO XƯA... (Nguyễn Công Chính)


* TỪ TẤM BIA TƯỞNG NIỆM THUYỀN NHÂN Ở GALANG NHÌN RA CON ĐƯỜNG HÒA GIẢI


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN VIỆT NAM ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯA VÀO WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỢNG ĐÀI THUYỀN NHÂN ĐÃ ĐƯỢC ĐẶT VÀO VỊ TRÍ AN VỊ TRONG KHUÔN VIÊN WESTMINSTER MEMORIAL PARK


* TƯỞNG NIỆM QUỐC HẬN 30-4-2012

* VĂN TẾ THUYỀN BỘ NHÂN ĐÃ BỎ MÌNH TRÊN ĐƯỜNG TÌM TỰ DO


* VƯỢT BIỂN (Thanh Thanh)


* VƯỢT BIỂN MỘT MÌNH (Nguyễn Trần Diệu Hương)


* XIN VỀ ĐÂY CHỨNG GIÁM, AN GIẤC NGÀN THU


* XÓA DẤU VẾT TỘI ÁC (Phạm Phú Minh)


 Saigon Times USA

TRONG KÝ ỨC HÔM NAY

Hình như anh thấu hiểu mình ghê lắm, mình lỡ mê một người đàn ông Huế, đến nỗi một câu hò, môt giọng hát, một tiếng thơ... cứ du mình vào nỗi nhớ, khiến anh can không nổi.

Tất cả những cử chỉ, những hành động, anh đều bủa vây mình một cách lặng lẽ, đến nỗi mình chưa thổ lộ gì với anh, đã như dốc hết bầu tâm sự ra rồi...

Nhà văn Duy Lam, vốn là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết trữ tình lãng mạn, nhưng bên ngoài ông lại rất kín đáo, lạnh lùng, nghiêm khắc là khác...

Khi ông bà còn ở chung thành phố với tôi, chung tôi thường rong chơi nơi này chốn nọ, Rancho Palos Verdes là một điểm hẹn với trùng dương đầy sóng vỗ.

Anh chị và tôi đều có sở thích là mỗi người thích một mình đứng một chỗ, ngó một nơi vv... nào đó, để tự chia xẻ lòng mình.

Khi tôi rẽ vào đoạn đường vòng ngắn, tôi nghe nhà văn Duy Lam nói vừa đủ nghe:

"Cao Mỵ Nhân đứng lại đó đi..."

Anh chụp hình, và vài ngày sau, hình tôi đứng cạnh tấm bảng: "Do not-enter/ Wrong way" đã được anh chị tặng cho tôi.

Nhà văn Duy Lam nếu ai chưa quen thì thấy ông rất kiêu căng, nhưng là "bạn" rồi, mới hay ông vô cùng chân như, bản thiện, duy mỹ...

Ông viết văn, được ví như giọng văn Thạch Lam của Tự Lực văn Đoàn. Sau 1975, ông làm thơ, ít thôi, nhưng là thơ có thái độ rõ ràng thơ của tư tưởng, của chính trị...

Điều đó rất dễ hiểu, ông là một nhân vật chính trị, là người của đảng phái.

Do đó, xưa ông giữ chức Chánh Văn Phòng Tư Lệnh QĐI/QKI, quí vị tướng lãnh giao hẳn cho ông công việc giải quyết tất cả những khúc mắc chính trị địa phương...

Phu nhân nhà văn Duy Lam là một mẫu người lý tưởng cho những ai thích làm việc tập thể, quần chúng, bà có thể hỗ trợ ông chăm lo các chuyện bao đồng ngoài xã hội.

Cả hai ông bà đều biết khá rõ... hoàn cảnh tình cảm của tôi, chúng tôi rất thân nhưng có một điều đặc biệt anh chị không bao giờ hỏi tôi một điều gì về gia cảnh.

Không bao giờ "Bà Tám" không những chỉ chuyện tôi, mà cả chuyện thiên hạ nữa.

Tuy nhiên, thật lâu ông bà mới hỏi tôi là có gặp gỡ ai không, trong làng văn, làng báo thì thiếu gì người quen chung, nhưng thấy tôi không hào hứng kể chuyện thiên hạ, chúng tôi lại tiếp tục rong chơi đây đó thảnh thơi hơn.

Song, nhà văn Duy Lam vẫn nhớ là tôi có một nỗi gì buồn dính dáng đến miền Trung, nơi ông và tôi phục vụ miền địa đầu giới tuyến, tức giải đất từ Bến Hải đến Sa Huỳnh, ông hỏi vui rằng: "người đàn ông Huế nào đó, vẫn khiến cô phải rơi nước mắt mãi sao?"

Thế thôi không hỏi thêm nữa, khi thấy tôi cười gượng gạo, và có thể rơi ngay một giọt nước mắt thật.

Anh chị Duy Lam lại nói: "thôi đi chơi, đi ăn, và để... ngắm tiếp những ngôi biệt thự toàn hoa ở ven biển" vùng tôi đang ở...

Tôi không hiểu tại sao người đàn ông Huế, mà suốt đời tôi chỉ thấy trong tưởng tượng, chỉ gặp rất thoáng thôi, cứ ám ảnh tâm hồn tôi mãi, đến nỗi có lần tôi phải khóc nức nở khi rời xa mảnh đất miền Trung.

Sự kiện đã khiến tôi thiên vị ngay trong giao tế. Đại tá Đỗ Dương Thanh có thời làm tham mưu phó CTCT vùng 1 chiến thuật xưa, gốc Bắc chính tông Hà Nội di cư, năm ấy trong một công tác dân vận, ông hỏi tôi:

"Người ta nói cô không chịu lấy chồng Bắc à, tại sao vậy? Anh chồng Huế của cô, tôi thấy có gì đặc biệt đâu..." Số là vị đại tá họ Đỗ tạm ở ngôi nhà vãng lai trong cư xá Trưng Nữ Vương tôi đang trú ngụ, không phải cố ý, mà vì sinh hoạt hằng ngày, đại tá Đỗ đã rõ gia đình tôi có những ai.

Là một nhà văn chuyên viết chuyện tình, nên Duy Lam có một tình yêu gia đình rất bền bỉ, đồng thời ông cũng rất bền bỉ với tình cảm bút mực của ông.

Duy Lam mê viết văn, phu nhân ông đặt tất cả lòng tin vào nhà văn một cách tuyệt đối...

Cũng thế, nhà văn Thế Uyên, em trai Duy Lam cũng quá mê viết văn, và phu nhân nhà văn Thế Uyên cũng dồn tất cả thương yêu, tin tưởng cho Thế Uyên đến tận cuối đời.

Cả 4 người, 2 cặp ông bà nêu trên, đều canh cánh nhớ là sao "Cao Mỵ Nhân không được bình thản" như họ.

Sau nhà văn Thế Uyên nói: "một lẽ dễ hiểu là Cao Mỵ Nhân viết, không phải ông xã viết, để bảo có được sự bình yên".

Nhà văn Duy Lam thở nhẹ, khuyên tôi: "này Cao Mỵ Nhân, cô nên nghĩ tới cô nhiều hơn, đã đến lúc phải lo cho sức khỏe của mình, ốm quá không được đâu".

Nay thì nhà văn Thế Uyên đã đi xa tít mù xa, nhà văn Duy Lam quên lãng một phần thực tế, tôi không biết mình nên vui, hay vẫn còn buồn, vì hình ảnh người đàn ông Huế vẫn nửa đùa rỡn, nửa nghiêm trang, cứ hiện diện trong tôi bất cứ lúc nào...

Khiến tôi cũng cứ phải tự nhắc mình là: "Do not enter/ Wrong way", bức hình nhà văn Duy Lam chụp cho tôi trong buổi chơi ven biển Rancho Palos Verdes cách nay không lâu, ông bà và tôi đã tiêu hao suốt ngày hôm đó... lặng nghe đại dương thầm thì sầu tư...

Tôi muốn "anh chia xẻ với mình" nỗi buồn... trầm kha kinh niên, mà Thượng Đế còn đang thử thách, chỉ vì anh cũng là một người đàn ông Huế trong... ký ức hôm nay của mình đấy chứ...

Cao Mỵ Nhân

(Cõi Người Ta)