TRỜI ĐẤT VỐN THỰC HƯ
Học thuyết Thực Hư, Chân Giả của người Hoa xưa...đã khiến phần nào quý vị cảm thấy gần gũi, và có vẻ hình như là đúng trong cuộc sống hằng ngày, thậm chí chuyện thực hư, chân giả đi vào tiềm thức, định kiến nữa.
Tôi chỉ cần đan cử một câu nói, của bất cứ ai, qua vài ba sự kiện, thí dụ hôm qua ta vừa thấy người đó, nay họ đã thành cổ nhân, ta sẽ thốt:
-Đành thôi, người đã trở thành cát bụi, đã bước vào hư không, làm sao còn ở thực tại, thực tế.
Hoặc giả quý vị mua phải một món hàng rổm (còn gọi là dỏm), quý vị sẽ không vui, nhưng lỡ mua quá rẻ, quý vị đành tự an ủi:
-Đồ giả ấy mà, không xài thì bỏ.
Và cứ thế, từ nhiều ngàn năm, trong văn hóa, văn chương Trung Hoa, tự họ đã xác định vai trò Chân Giả, xác định tình huống Thực Hư trên khắp mọi mặt, mọi phương diện xã hội, quý vị và chúng tôi chỉ cần thích hoặc không thích sự việc nào đó, tất nhiên vấn đề là cẩn thận, thận trọng để khỏi ân hận bực bội vv...mà thôi.
Lúc này hàng Giả phát xuất từ Trung Cộng tức Trung Hoa Cộng Sản tràn ngập thị trường thế giới và nhất là ở Việt Nam (Quốc Nội), từ đồ mặc, thức ăn đến các xa xỉ phẩm không cần thiết, nên dân chúng VN dù thận trọng, cẩn thận đến đâu, cũng phải bó tay.
Thế thì làm sao, ngoài việc thận trọng kiểu bài bác, bất hợp tác giữa các quốc gia với nhau, chẳng lẽ phải đem quân đi đánh hàng Giả của nước khác, nên, cách duy nhất đúng vẫn là bất hợp tác, hoặc tuyệt giao về phương diện nào đó, như không mua đồ chơi trẻ em vì phẩm chất độc hại, như không mua quần áo vì chất lượng kém...vv...
Song khổ nỗi, được mặt nọ, sẽ mất mặt kia, là vì ở họ, đối phương, có những gì đó mà chúng ta vốn không có. Với một tỉ ba dân số trong nước Trung Hoa cơ bản kia, họ còn đang tiếp tục sinh sôi nẩy nở, để có một ngày, nếu quý vị có óc khôi hài, sẽ tưởng tượng cái điều quá đông đảo người Hoa, bất kể hệ tư tưởng khác biệt, xếp hàng ngang, cài hàng dọc nhân mạng trên mặt địa cầu, e mịt mù thể diện:
Bốn bề bát ngát xa trông
Một màu Trung Quốc mênh mông sắc Tàu.
Vậy thì làm sao để các dân tộc bé nhỏ chung quanh đã, đang và sẽ bị đồng hóa, hay vô tình đồng hóa đây?
Thực ra đồng hóa, hay không đồng hóa, nói cho cùng cũng do mỗi cá nhân thôi, ta không chấp nhận cách sinh hoạt của họ, thì ta phải cố gắng bảo vệ lối sống của ta, tức là giống như lời hịch của vua Quang Trung, trước khi lên đường ra Bắc để đại phá quân Thanh đã chen vào lệnh xuất quân rằng:
-Hãy đánh quân Thanh, cho đến bao giờ đen răng, dài tóc...
Hiện tượng "đen răng, dài tóc" là gì là không để cho nhà Thanh(Tàu) xâm chiếm nước ta, không để cho Bắc phương đồng hóa dân tộc ta, khiến dân tộc ta bỏ cả phong tục nhuộm răng đen, nuôi tóc mọc dài, để đàn ông thì búi tóc củ hành, đàn bà vấn tóc trần, hay cuộn tóc dài trong khăn, rồi vấn vòng quanh đầu.
Đàn ông búi tóc củ hành (búi tóc nhỏ bằng củ hành), phía sau ót, gáy- có như thế mới hơn thiên hạ được:
Búi tóc củ hành, làm anh thiên hạ.
hình ảnh người nam, nữ Việt Nam phải khác hẳn người Hoa, có nghĩa là người Hoa không thể đồng hóa người Việt bắt người Việt không nhuộm răng đen, không để tóc dài.
Điều đó chỉ nói lên bối cảnh lịch sử, xã hội VN từ thời tiền bán thế kỷ 20 trở về trước, nay mấy khi quý vị nhìn thấy một bộ răng đen còn tóc dài lại theo kiểu cách khác, không vấn tóc đuôi gà nữa.
Vẫn chạy theo dòng tư tưởng Thực Hư, Chân Giả. Với người Trung Quốc nói chung, tôi vẫn thấy tự họ có một suy nghĩ song phương, rồi thực hành điều suy nghĩ đó, như một thử thách, một cách rỡn đùa...Họ còn lý luận thêm là: Cứ lộng giả sẽ thành chân lúc nào không hay.
Điều "lộng giả thành chân" có khi là sách lược, có khi là mục đích, có khi lại đâm lao theo cái điều hư thực lẫn lộn như người đi trong sương mù, thấy đèn pha tưởng ánh chớp, nghĩ cơn mưa tới gần mau tìm chỗ núp, cuối cùng vẫn chỉ có vạt sương che phủ, thì lại: mới vừa Thực đó, mà đã hư ngay.
Trong văn chương Trung Hoa, ai chẳng biết chuyện thi sĩ Lý Bạch nhảy xuống hồ để ôm vầng trăng đang lóng lánh dưới đáy nước. Quý vị sẽ bảo tại ông Lý say, đúng rồi, ông say nên ông muốn xuống đáy hồ ôm được vầng trăng...giả đó, chứ làm sao thời đó có Apollo để lên hành tinh Moon như Huê Kỳ luôn luôn đi tìm cái Thực cái Chân, hầu chứng minh cho đời biết là đối với thế giới văn minh, khoa học tiên tiến, không cần phải làm giả, sống giả.
Tuy nhiên, trong học thuyết Thực hư mà tôi vốn...tôn sùng cái lý luận của nó, tôi nghĩ là vai trò hư cũng quan trọng ngang ngửa với vai trò Thực: Mới vừa đâu đấy, lẽ nào đó: Thực, còn, chợt Hư, mất, làm sao hiểu được trời đất. Nhưng Trời Đất vốn là Thực Hư cộng lại.
Chúng ta thấy trên một thửa ruộng, một mảnh vườn, hình ảnh những hình nộm, bù nhìn bằng rơm, cỏ, đôi khi bằng gỗ nữa, dựng khắp chỗ, hay ít lắm thì một hai nơi để chim, cò, muông thú vv...không dám bay tới, chạy tới phá phách ruộng vườn đang trồng trọt hoa màu. Ý nghĩa đó là Giả với chim muông, nhưng lại là Thực với người, vì người nghĩ ra cách giả ấy, chứ sự việc có tự nó Giả đâu.
Biết bao nhiêu đám cưới người Hoa, từ hàng vua quan xưa, đến bàng dân thiên hạ, và cả thời đại này, với các chú rễ giả qua VN cưới cô dâu thực, để rồi trăm cay, ngàn đắng.
Thế thì quý vị trên thế giới, và nhất là dân chúng khốn khổ VN có oán than, la hét, thì...chủ thuyết Tàu vẫn Tàu thực thi, trăm phương ngàn kế họ đặt ra, nhưng vì phát xuất từ học thuyết Thực Hư, Chân Giả, người Hoa quả không đặt nặng vấn đề phải biến nọ thành kia theo mơ ước hay mong ước, mà họ chấp nhận cái lẽ tương đối thôi, được thì tốt, không được cũng chẳng sao, mọi sự việc ở đời đã không dứt khoát phải thực, phải hư, phải chân, phải giả, thì có gì quan tâm, đáng kể chứ.
Họ cứ bảo nơi kia, chốn nọ...là của họ, cái đất nước rộng mênh mông, chỗ nào cũng đầy đủ...đông tà, tây độc, truyện chưởng Kim Dung đã tưởng tượng Đào Hoa Đảo là của...họ, thì xứ sở mặt trời mọc, tổ quốc hoa anh đào chẳng lẽ đem điều "huyễn hư" ra đối chất.
Còn nhiều, nhiều nữa, một giang sơn xa bát ngát, lãnh vực nào cũng có những "đệ nhất anh hùng", từ võ nghệ đến văn chương, từ vua quan đến thảo khấu, các thứ vân vân khác, cứ song song, xen kẽ sinh sống với nhau-Bao nhiêu học thuyết, bao nhiêu triết gia, những đệ nhất thiên hạ, mà vẫn từ Thực qua Giả là giả bộ khiêm tốn, từ Hư đến Chân, là làm dáng phong cách, trở thành chân tình, lễ nghĩa.
Thành quý vị ạ, có nói cũng không cùng nói bao nhiêu người Hoa vẫn nhận là Đúng nhưng không thay đổi từ ngôn ngữ đến xã giao, và vì thế mới gọi là tính chất, sắc thái Trung Hoa bạt ngàn lục địa và dân tộc...có khi cùng một "đại quốc" đấy, mà muốn...hiểu nhau, phải qua thông ngôn.
Điều Thực Hư, Chân Giả không hề dấu diếm, để chứng tỏ cái Tài bắt chước, người Hoa thường...thành thật nói ra:
-Ngộ muốn...thử thôi mà.
Kèm theo nụ cười xòa...tứ hải giai huynh đệ, bốn bể là nhà, nhà ai nấy ở...
Howthrone 13-12-2013
CAO MỴ NHÂN.