HÃY TỰ TRỒNG HOA
Trong bữa cơm thân mật, gồm một thôi rưỡi thực khách, tức là độ 15 người, do ông bà ký giả lão thành Tô Ngọc khoản đãi tại tư thất ở Sacramento, vào tháng 10 năm ngoái (2012), tình cờ tôi được mời tới tham dự.
Phu nhân nhà văn ký giả Tô Ngọc vốn là người sưu tầm, am tường về dược phẩm và dược thảo, có thể bà là dược sĩ đông tây y, đã có cơ sở sản xuất thuốc Á, Âu, nên khá hiểu biết về nhân tình thế thái, đông, tây, nam, bắc. Bà có đại lý thuốc Á, Âu, ở cả Đức, Mỹ lẫn Việt Nam ta hiện nay.
Bản tính cởi mở, hoạt bát, chủ nhân dược phòng X. nêu trên cười vui vẻ với tôi:
-Nè Cao Mỵ Nhân, tui thấy thiên hạ bao dung, độ lượng quá xá, thay vì những người đi tù cải tạo về, và vợ con họ phải được phe ta quan tâm hơn mới đúng, đằng này họ lại cứ cảm xúc với bà Trần K.T.T nào đó, ca tụng, bệnh vực, giúp đỡ vv... là sao?
Bà ấy là ai vậy, nghe nói từng ngồi trong Hang Đá để Nhỏ Lệ Cùng Dân, bộ bà là một ...lãnh tụ hả? Tôi bất giác mỉm cười:
-À, Trần Kiệt nữ là một Tranh Đấu Gia thuộc hàng tên tuổi hiện nay.
-Là thế nào, tui lo làm ăn, không theo dõi lắm, bà ấy chửi chế độ Cộng Sản Việt Nam quá mà sao có con gái 18 tuổi đi du học Pháp, rồi lại được nhà nước đương thời cho xuất ngoại cùng với con gái thứ hai 13 tuổi, hiện cũng ở Sacto này à, ông chồng bà mới qua đoàn tụ với bà nữa.
-Ủa chồng bà là ông Tân mà cách đây vài năm, từng nhận...dollars từ cơ sở xuất bản Y ở hải ngoại gởi cho các khoản tiền bán sách viết từ hang đá, nhỏ lệ cùng dân đó hả?
Ôi chao, chuyện còn dài nhưng nếu kể thêm, quí vị lại...cười cho là có chút gì ganh ghét"Nữ Tranh Đấu Gia" họ Trần về bán sách hay là về đoàn tụ gia đình chẳng hạn.
Nhưng chua chát, thì cũng chua chát thật, mà hờn đời thì cũng hờn giận đôi điều.
Thí dụ chuyện tù đày cách đây đã ngót nghét mấy mươi năm, là nhân viên chế độ cũ, thì cần gì chửi bới kiểu Trầân K.T.T với mấy cuốn sách đại diện cho Văn Hóa Chửi, chúng tôi đã được xem như là Địch của Cộng Sản Việt Nam, chúng tôi đi tù hằng loạt và đại trà, mà là Tù Chính Trị chứ có phải chỉ cần soi mói, bêu rếu chế độ như phần nào phương châm và phương tiện đấu tranh, thế mà ngày sắp sửa qui Mã(tức qua Mỹ) chúng tôi còn phải tránh né đủ điều, phải nay kêu, mai goiï lên Công An thành phố kê khai thêm tội lỗi, còn phải hứa hẹn thôi không thả lỏng loài Trâu Đánh nữa, mà chỉ còn biết tuổi già trước mặt còn tha hương, lưu vong, tị nạn vv... nữa.
Chưa hết con cháu trong nhà thì dù ra đi theo diện HO, diện ODP, hay Over Sea, vẫn đứa nọ nhường chỗ cho đứa kia, đứa còn, đứa vắng, có đâu như "nữ tranh đấu gia", mặc dù mẹ ngồi hang đá chửi rủa chế độ, con vẫn lên đường du học Pháp Quốc, vẫn có tiền qua Huê Kỳ nhận lãnh tiền thưởng "đấu tranh" của mẹ ở quê nhà. Rồi mẹ và con nhỏ hơn lại valy, túi xách đi bằng đường cửa khẩu Nội Bài hay Tân Sơn Nhất. Chồng thì thời gian ngắn sau, lại được mời lên máy bay qua Hoa Kỳ yểm trợ hỗ trợ cho vợ, mà vợ thì còn săm soi thiên hạ đang ổn định ở nước ngoài, đoạn thốt ra lời:
- "Mất niềm tin ở đồng bào hải ngoại"
- Đồng bào hải ngoại đã mở vòng trong vòng ngoài, tay nối tay đón chào nhà văn bất mãn chế độ quốc nội Trần K.T.T nào khuyến khích hổ trợ từ lời nói, việc làm đến cả vòng hoa chiến thắng ôm đến chật cả lòng, ngày ra mắt tập Chết Ngoài Kế Hoạch của "nữ tranh đấu gia" những sự việc nêu trên chưa vừa lòng, nhà văn lớn ngồi trong hang đá, nhỏ lệ cùng dân à?
Phải thế nào mới đúng, phải không được quên, phải biết ơn lòng dũng cảm của...bạn nữa sao?!
Nhiếp ảnh gia tên tuổi hàng Quốc tế của Việt Nam Cộng Hòa quanh tuổi chín chục, mà vẫn phải ngồi lọt thỏm trong xe đò đi từ San Jose xuống Nam Cali để giới thiệu bức tranh "Vá Cờ" tất nhiên là Cờ Vàng 3 sọc đỏ rồi, trong lúc nữ tranh đấu gia, được chủ hãng xe đò thân quen của cộng đồng Việt Nam Nam Cali thân tặng nhà tranh đấu mấy vé xe trở về thủ phủ, đồng thời còn hứa hẹn:
Mai sau nếu có đi về
Bolsa, thủ phủ ê hề xè đo...
Đò xe thanh thản bé, to
Đường xa hun hút ai dò lòng ai...
Vậy đó, Thành Cát Tư Hãn đã muốn mặt đất đại hãn không có một cọng cỏ, mặc dầu mùa Xuân cỏ non, tranh đấu gia nữ, không muốn thấy và nghe một con sâu vô sản trên từng tấc đất tự do, nên thất vọng nhân dân ta chưa nhất tề đứng dậy, đuổi cộng nô khỏi Hà Thành Hoa Lệ để tất cả bắt đầu một cuộc đấu tranh mới, ta với ta thôi.
Chao ôi, rên xiết làm chi, bèo giạt, hoa trôi, dẫu cho ở một ao hồ nào, sông biển nào, bèo hoa vẫn không chặn được nước triều...Hay là bèo tụ, hoa tan chỉ là giai đoạn, triều nước sẽ đổi thay tùy theo sóng gió muôn phương. Nói một cách khác, bèo, hóa, phải nhận biết khả năng và sức chịu đựng của mình để tránh được phong ba, bão táp, yếu tố bên ngoài đưa đến.
Phu nhân nhà văn Duy Lam, bà Thịnh Chu năm 1975, theo đúng sách lược của Cộng Sản địa phương Đà Lạt, khi nhà văn Duy Lam tức trung tá Nguyễn Kim Tuấn đi tù cải tạo, bà gởi 3 cháu nhỏ cho thân mẫu nhà văn ở thành phố hoa đào đó, rồi xách bị quần áo cũ, nón lá rách đi vô núi thật xa, thuộc tỉnh Lâm Đồng, làm ...kinh tế mới.
Quản lý nông lâm trường, bắt bà Thịnh Chu phải công nhận giáo điều cộng sản, bà mỉm cười:
- Ông Tổng Thống Thiệu nói: Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm.
Mấy lần như thế, bà Thịnh Chu vẫn không công nhận thứ giáo điều gian ác đó, lần xem như chót, bà phải lãnh một cái tát nổ đom đóm mắt, bà cười nhạt:
- Tôi đã thấy, đã nhìn thấy một trong những điều cộng sản làm.
Thế rồi thì chuyện tới tai"trên"tức là đến tai những kẻ có thẩm quyền sinh sát, cuối cùng...một phái đoàn dăm ba người từ "trên"xuống, để kết luận:
-Phải thả ngay bà ấy ra
Bà Duy Lam đã chiến đấu một mình, bơ vơ, cô đơn giữa rừng già, vẫn giữ được phẩm cách, và vẫn khiến được chúng, cộng sản Lâm Đồng sợ và kính nể.
Bà là dân chính mà mãn tù, sau tôi, bà còn bị nhốt riêng vì cái tính quyết liệt, không sợ chết, vẫn luôn giữ phẩm cách phu nhân một sĩ quan tù cải tạo.
Tôi không ở cùng trại tù với bà, vì tôi thuộc hàng ngũ Quân Đội VNCH. Một buổi trưa, tôi đang đi ngang Bưu Điện quận Bình Thạnh thì có tiếng gọi khẽ thôi, đủ nghe:
-Cao Mỵ Nhân, chị Duy Lam này.
Thiếu đường tôi xỉu luôn, nói cho vui thôi chính là tôi mừng quá, tôi tíu tít hỏi thăm chị, chị nói: - "Mới vừa ra trại cải tạo tôi ngạc nhiên, buồn vì nghe chị cũng đi tù như quân, cán chính VNCH. Bây giờ tôi mới nhìn ngắm chị trước nhất là chị vẫn đẹp, kế tới bộ quần áo vải đen bạc, chiếc nón lá mà chỉ một cái quai nón thôi, đã phải nối tới 3 đoạn vải khác nhau, song chị vẫn...lạc quan vì có niềm tin tuyệt đối, và không thiếu được phong cách lịch sử mà bao năm quen biết, lúc nào chị cũng...quý phái, mới đáng nể chứ.!
Trở lại chuyện nữ đấu tranh gia Trần K.T.T tôi muốn đề cập tới vấn đề"mất niềm tin của đồng bào hải ngoại"và có vẻ chủ quan theo cái lối của đa số quý vị ở xã hội chủ nghĩa miền Bắc xa xưa, là niềm tin cứ bị hay được xây dựng bởi tập thể chung quanh. Nên chung quanh không hay là chưa biểu lộ, thì thất vọng...Xin thưa, Niềm Tin phải khởi sắc tự mình, phải tìm cho ra việc ổn định, hoàn cảnh, và hãy tri kỷ, tri bỉ thì mới có thể...an nhiên tự tại, thảnh thơi nếu muốn, hay bươn chải nếu thích, hãy tự trồng hoa trong tư tưởng và ngoài thực tế...
Hawthrone 22-10-2013
CAO MỴ NHÂN