Người thương binh
uống rượu bên dòng sông
THÁI TÚ HẠP
Để nhớ bạn trước ngày chia tay
trên bến sông Đà Nẵng
Rượu uống bao nhiêu chiều rồi nhỉ
Chỉ thấy dòng sông đỏ dáng trời
Chỉ thấy lòng ta mưa chẳng tạnh
Sóng sầu nghiêng ngả mảnh hồn trôi
Bạn cứ đi. Đừng quên người ở lại
Ta một mình. Sống được với quê hương
Như mãnh thú khép mình trong phố nhỏ
Đốt hết tuổi đời nghiệt ngã đau thương
Bao lần bên dòng sông soi mặt
Thoáng nhớ mây trời đỉnh Chu phong
An Lộc - Khe Sanh - Đèo Lao Bảo
Tử sinh ta xem nhẹ như không
Ngày tháng rong chơi lửa reo đầu đạn
Ta giờ lạc mất những đường chim
Ngồi lại bên dòng u uất sử
Uống giọt cuối cùng máu rỉ từ tim
Chia với cỏ cây nỗi niềm tri kỷ
Nhân gian chừng như lãng quên ta
Chiều uống rượu bên dòng sông tủi nhục
Hát một mình bài hát cũ: Quốc Ca
Bao năm thấu triệt đời hư huyễn
Tâm động hồi chuông nhung nhớ quê
Tưởng đến ngày mai. Thầm ước nguyện
Dòng sông thắp nắng đón nhau về
Lâu quá hai phương trời cách biệt
Bạn hiền nay đã giạt về đâu!
Phố cũ chiều trôi đời nhạt nắng
Trong gió vọng nghe tiếng hát sầu?!...
The war invalid drank wine
beside the river current
English version by NGUYỄN HỮU LÝ
In memory of a friend of mine before the farewell day
at the Danang river wharf
How many eventides have we already drunk wine?
I only saw the river current with the red skyline
I only realized that my heart hasn't stopped raining yet
Melancholic waves oscillated my drifting mind
Just go on leaving! Never forget the remained behind person!
I was staying alone and capable of living in the homeland
That looked like a fierce animal confined itself in a small town
I set fine to my severe and painful age
Many times beside the river current where I mirrored my face
I recalled glimpsingly the cloudy sky over the Chu Phong summit
An Loc - Khe Sanh - Lao Bao Pass
I made light of life and death as if nothing had happened
I wandered aimlessly in days and months of fire and sword
I had lost my ways as the crow flies now
Sitting beside the historical current of spleen again
I drank the ultimate drop of wine as blood oozed out from the heart
I shared with grasses and vegetations a heart-to-heart confidence
This human world seemed to sink into oblivion of my presence
I drank wine in eventide beside the river of self-pity and shame
I sang alone the ancient song: the national anthem
So many years I thoroughly grasped the misleading existence
Peals of bells touched my heart with a fond remembrance of homeland
Thinking of tomorrow - I wished mutely
The river current bit the sunlight to welcome altogether back
Two sides of heaven were cut off long time ago
Oh, my dear friend! Where are you drifting away now?
The ancient town's life has gone by in a fading sunlight
In the windy sphere, the echo of a moping singsong was heard!...
Bài thơ này được Nhạc Sĩ Anh Bằng phổ thành ca khúc với nhan đề "Người Thương Binh", được ca sĩ thời danh Đặng Thế Luân trình bày trong chương trình Đại Nhạc Hội YÊU ĐỜI YÊU NGƯỜI MÙA HÈ RỰC RỠ tại Houston và thu hình ASIA DVD 56 phát hành khắp nơi vào đầu tháng 11-2007