Hoa nước mắt
HÀ HUYỀN CHI
Canarina
Anh lính Mỹ nhảy dù
Có mái tóc mùa thu úa lá
Mắt xanh sóng biển đại dương
Giữa mùa nho anh giã biệt quê hương
Sang đất Việt cùng chúng tôi chiến đấu
Anh kể với tôi
Quê anh bờ xôi giếng mật
Nhà máy buyn-đinh cao ngất mây trời
Tuần lễ bảy ngày đều là Chúa Nhật
Đèn rực hoa sao rượu thắm môi cười
Tôi dạy cho anh
Bài học đầu tiên gian khổ
Của một nước nghèo vì đeo đẳng chiến tranh
Đêm ngủ bờ lau chia phiên phục kích
Ngày vượt suối băng rừng đuổi địch
Khát uống nước sình
Trái đắng thay cơm
Qua những Di Lăng, Hà Giá, Bồng Sơn
Rồi Quảng Đức, Tà Gầm, Đỗ Xá
Anh thấy không
Quê tôi đất cằn sỏi đá
Vườn trống nhà xiêu mái lá xác xơ
Người lớn thiếu ăn mặt xanh tàu lá
Trẻ thơ bụng ỏng đít vòn
Chúng ngơ ngác nhìn anh bằng đôi mắt không hồn
Anh đã thấy đồng bào tôi
Sống cuộc đời cơ cực
Bát cơm đổi bát mồ hôi
Ra sức vỡ rừng phá núi
Cầy thay trâu và tát nước thay mưa
Nhọc nhằn nào quản nắng mưa dãi dầu
Anh biết không
Rồi giặc cộng về đây
Chúng bắt dân tôi đào đường đắp ụ
Bắt đóng thuế, bắt dân công
Bắt con tố cha, bắt vợ bỏ chồng
Tội ác chúng chồng cao hơn đá núi
Căm thù bừng sôi ngùn ngụt lửa rừng
Đồng bào tôi đã vùng lên nhất loạt
Có những cụ già lưng còng, tóc bạc
Tham gia đắp lũy xe hào
Đứa bé lên mười tập làm lính gác
Gái làng tay gậy tay dao
Như bão biển cỡi trên đầu ngọn sóng
Đánh bật quân thù ra khỏi hương thôn
Canarina
Anh lính Mỹ Nhảy Dù
Có mái tóc mùa thu úa lá
Mắt xanh sóng biển đại dương
Sau một năm trời chiến đấu
Hơn hai lần bị thương
Máu anh chảy thắm màu cờ đơn vị
Cho tình thân thêm gắn bó keo sơn
Anh tập sống, tập ăn như người Việt
Anh cũng gội mưa tắm gió
Cũng chiếu đất màn trời
Không ngại khó khăn, chẳng nề gian khổ
Mái tóc vàng thêm nắng lửa
Mầu mắt thêm xanh vì xót thương đời
Ngày được lệnh trở về quê mẹ
Anh buồn hơn buổi lâm thành
Phút chia biệt anh nghẹn ngào cúi mặt
Mấy thằng em tôi cùng khóc theo anh
Tình chiến hữu nở bông hoa nước mắt
Anh nói vài câu tiếng Việt chưa rành
"Tôi yêu Việt Nam nhiều... nhiều và mãi nhớ các anh"...
Flowers of tears
Translated by DO LENH THUAN
Canarina
The airborn soldier of America,
His hair the yellow of autumn leaves,
His eyes the blue of the rolling seas;
When grapes were ripe he left his native country.
To the land of the Viet he came,
To share with us the burden of war
To told me of his country
Land of golden shores and maple leaves,
Factories and buildings reaching the clouds of heaven
Land of seven Sundays,
Nights of million stars, days of song and laughter.
I offered him the first taste of hardship,
An endless war
In a miserable country
Nights of sleep among swampy reeds, lying in ambush,
Days of crossing rivers and climbing mountains, pursuing the enemy
Muddy water for drink, bitter fruits for meals.
There you see
My country, land of wrinkles, mountains of rocks,
Empty gardens, crumbling hut-desolation
Undernourished people, face as green as banana leaves,
Children, round bellies and flat chests,
Greet you with soulless eyes-desperation
You see my people,
Their lives a perpetual hardship;
A bowl of sweat for a bowl of rice.
There are forests to clear, mountains to level,
Field to irrigate without rain,
Land to plough without buffalo,
Bony shoulders covered with thin clothes;
But long days of hard work seem nothing.
Canarina,
The airborn soldier of America.
His hair the yellow of autumn leaves,
His eyes the blue of the rolling seas.
One year of combat,
More than once wounded,
He mixed his blood with ours
Strengthening the bonds of friendship forever.
He learned to live and eat like a Viet;
Together, we washed with the rain and bathed with the wind
Together, we had earth for bed and clouds for blanket.
Fearless of obstacles, unappalled by hardship,
His blond hair blonder from the sun and fire,
His blue eyes bluer from the pain of life,
How sad the day for his return home,
Silence and tears in his eyes;
Tears also from my men,
The flowers of tears born out of friendship.
He mumbled a few Vietnamese words,
"I love Vietnam and shall remember you."