Nỗi niềm riêng
VIÊN LÝ
Mưa vẫn rơi đều trên đọt lá
Lòng ta ướt đẫm nỗi niềm riêng
Xuân đã chập chờn ngoài song cửa
Ta ngại làm sao đêm cuối đông
Ta ngại làm sao đêm cuối đông
Tuổi hạc giờ thêm lại chất chồng
Ảo thân xích lại gần mộ huyệt
Người bảo làm sao ta cứ vui
Người hỏi vì sao ta chẳng vui
Vì sao ta mãi cứ u sầu
Vì sao ta vẫn hoài cô độc:
Đông đã qua mà xuân chửa sang!
Ta vẫn trầm hoài cô độc mãi
Nỗi niềm năm tháng chửa phôi phai
Làm sao vui được khi ta vẫn
Nợ nhân quyền còn quảy trên vai
Ta cứ đi hoài và đi mãi
Con đường khai phóng ắp tương lai
Ta cứ đi hoài nhưng chẳng đến
Bến bờ đích thực của tự do
Làm sao dừng lại khi đời vẫn
Muôn vàn thống khổ lẫn bất công
Làm sao ta nỡ quay lưng được
Dân tộc Việt Nam vẫn mỏi mòn
Làm sao ta nỡ quay lưng nhỉ
Pháp nạn lan tràn chưa giải tan
Ta sẽ cười vang khi xong cuộc
Nhân quyền dân chủ đã tôn an
Ta sẽ một mình lên đỉnh Thứu
Bỏ lại đằng sau bao huyễn mơ
Bụi trần rũ sạch và quy ẩn
Đời buồn vui, mộng thực thảy đều Không