Không thể nào quên
CHU TẤT TIẾN
Mày bảo tao quên đi sao?
Nhớ lại làm chi, chuyện cũ từ năm nào
Nhà đã cháy, sao bới tro lên mà khóc?
Sao không coi chuyện đời bể dâu thoáng chốc?
Một chút phù du, sinh tử, dập vùi
Ba mươi mấy năm rồi, sao mãi ngậm ngùi?
Cứ Tháng Tư lại cờ quạt, chọc cười thiên hạ?
Mày nói đúng,
Nếu tao là người lạ
Không sinh ra và trưởng thành trong chiến tranh
Không nhìn thấy Cộng quân tàn sát dân lành
Từ thuở bé đã thấy đầu lâu cắm cọc
Đã chứng kiến Việt Minh tay dao, tay cuốc
Bổ sọ người như giết chó, giết heo
Đã biết Lý Bá Sơ heo hút lưng đèo
Chỗ táng địa của vạn người lương thiện
Những đấu tố mà quỷ vương hiện diện
Gào thét vang trời "Giết giết mãi, không tha!" (*)
Dưới chế độ Việt Minh, người ở lẫn với ma
Không dám thở, lạy ông bí thư, lạy bà cán bộ
Sinh phúc cho con, cả nhà con một hộ
Nguyện cắn rơm, cắn cỏ hầu hạ ông, bà
Những tiếng khóc sụt xùi, không dám vang xa
Nhưng gom lại, thì vỡ òa như thác...
Mày không nhớ sao?
Khi Cộng quân coi mạng người như rác
Pháo kích triền miên vào toàn chỗ dân cư
Đắp mô, đặt mìn, hành hạ dân quê
Treo cổ, cắt gân, chặt đầu, bêu chợ
Rồi Mậu Thân, hiện nguyên hình quỷ dữ
Chôn sống cả ngàn người, thầy giáo, sinh viên
Bác sĩ, thương gia, tu sĩ, thanh niên
Dồn xuống hố, tay còn còng dây kẽm
Những con mắt mở trừng, máu nhòa đen nhẻm
Những bộ ngực thanh xuân vỡ nát trong đêm
Những bàn tay chới với giơ lên
Tếng gào thét lùng bùng không khí
Mẹ ngất người, quằn đi, máu lệ
Bà vợ nằm, bụng chửa, tan hoang
Lũ con thơ hốt hoảng, ngỡ ngàng
Sẽ chết lịm trong mịt mù, tăm tối
Mày đã quên hết sao?
Trong tháng Tư Đen, đại bác Cộng Quân dội xối
Trên Đại Lộ Kinh Hoàng, hàng lũ dân oan
Mẹ bồng con, cha ôm mẹ, tay bị, vai mang
Chạy trốn Cộng quân, không ngờ truy sát
Bọn vô lương tâm ra tay tàn ác
Đạn bắn mịt trời, thân ngã như xung
Vú mẹ rời con, máu sữa hòa loang
Cha gục xuống, con bò ngang mặt lộ
Người chạy như điên, dầy nhau vô số
Chân gẫy, đầu rơi, bụng xổ, hồn thăng...
Những người như mày,
Có nhớ chút nào chăng?
Từ ngày lính cụ Hồ tràn vô thành phố
Cả đất nước đắm chìm trong nỗi khổ
Được củ khoai ngon mà như thấy ông Trời
Được miếng vải mới nhớ mình là người
Dăm ký gạo tưởng như vừa trúng số
Rừng sâu, nước độc, chúng lùa dân thành phố
Biến loài người thành lũ khỉ nhăn răng
Miệng méo, chân cong, chỉ đôi mắt mở căng
Nhìn xã hội cuồng điên mà hận ghét
Người chung quanh đều là kẻ thù ta hết
Vì chỉ rình mò, tố cáo, lập công
Cho Bí Thư, Chủ Tịch ngồi hưởng không
Giơ tay năm ngón là ở tù mút chỉ
Tàn sản nhân dân, tập trung vào thành ủy
Đổi tiền, cướp chợ, cũng vào túi tham quan
Những hành vi côn đồ, của phong kiến, thực dân
Chúng áp đặt với lòng lang, dạ thú...
Ôi! Cuối thế kỷ 20 mà Việt Nam ủ rũ
Bỗng chốc thành thời đồ đá rong rêu
Nếu không có tình thương của những Việt kiều
Đất nước chắc biến thành giang sơn của khỉ
Vậy mà mày quên,
Còn trách chúng tao ủy mị
Cứ nhìn lá cờ mà khóc khôn nguôi
Mày còn nhớ không?
Bao bạn bè đã chết khơi khơi
Cho lá cờ đó vùng bay phấp phới
Bao tuổi trẻ, hồn thanh xuân vời vợi
Đã tử vong, cho đất nước tồn sinh
Cho mày, tao được cuộc sống yên bình
Cho lũ nhỏ được học hành, tiến tới
Mày bảo tao quên đi ư?
Làm sao tao quên nổi
Chỉ trừ đục óc tao, và móc mắt đi
Cho tao không nhìn, không nghĩ, không suy
Không nhớ về đất nước bốn ngàn năm ngào nghẹn
Ngày 30 tháng Tư cũng chỉ là điểm hẹn
Của lịch sử ta, dù ngày tháng căm hờn
Khi nào môn Sử bỏ đi, không còn uống nước nhớ nguồn
Không ai nhắc, lúc đó, không còn tháng Tư nữa.
Còn bây giờ, tuy không tràn khói lửa
Nhưng bạo quyền vẫn cai trị dân đen
Mỗi Tháng Tư, tao vẫn nhớ không quên
Những dấu mốc oán hờn cần gột rửa
Mỗi Tháng Tư, tim tao lại như ung vữa
Mắt lại nhòa, môi cắn chặt, tay rung
Ôi! Quê huơng ơi! Yêu dấu vô cùng
Thôi, tao lại khóc,
Biết bao giờ gặp lại...
Còn những người như mày,
Mong vài giây khắc khoải...
Chu tất Tiến. Tháng Tư Đen. 2008
(*) Thơ Văn Nô Cộng Sản: Giết! giết mãi,
bàn tay không phút nghỉ...