Bình Định – Qui Nhơn
một thời nhớ thương
THÁI TÚ HẠP
Ta sẽ về thăm bến sông Côn
Mây trời Đập Đá có chờ mong
Ta nghe như tiếng Chiêm Thành khóc
Trên mỗi bờ xây Tháp đá ong
Qua phố phường xưa thương nhớ em
Dương liễu Qui Hòa rộn rã chim
Lạc quốc hồn đau hoen dấu sử
Hoang tịch Đồ Bàn tiếng Đỗ Quyên
Chiếc nón Gò Găng che mưa nắng
Bồng Sơn còn nhắc chuyện sa trường
Yêu nhau hẹn về thăm An Thái
Tam Quan dừa ngọt tình quê hương
Qui Nhơn một thời xưa oanh liệt
Thị Nại ngàn thu biển nhớ hoài
Chiều lên Gềnh Ráng thăm Mặc Tử
Giòng thơ Trăng mộng quá bi ai...
Ta đi lòng vẫn mang sông núi
Cố hương giờ đã hóa biển dâu?
Trăm năm thương hoài vầng trăng khuyết
Trên mái Chùa quê cổ kính sầu
Phù ảo đời tan như sương mai
Thành Chiêm – Tháp cũ nắng vàng phai
Mai sau có ai về Bình Định
Thiên cổ trầm tư tiếng thở dài...