Bát âm
(Nỗi buồn Việt Nam)
HỒ THÀNH ĐỨC
Nguyệt:
Nguyệt lên từ mái Hiên Tây
Trăng tròn núi khuyết gió hây hây về
Đàn xưa gẩy khúc đam mê
Tình tang lắng xuống, cung thề vươn lên
Đáy:
Đáy sông chìm nổi bóng em
Cung đàn gõ nhịp tiếng đêm mẹ về
Sông Thu, sông Đuống, sông Mê
Sông Hồng, sông Cửu, nước về cùng non
Nhị:
Nam ai réo rắt nỉ non
Ngựa ai thơ thẩn qua hồn vọng phu
Non xanh cỏ biếc sa mù
Quê nhà biền biệt khúc thiên thu buồn
Sáo:
Sáo chiều thổi tiếng mẹ ru
Thuyền trôi theo nước miệt mù sương bay
Tương tư run ngón tay gầy
Tình theo tiếng trúc, phượng bay khắp trời
Tỳ bà:
Em ngồi mười ngón tay đan
Bấm giây tim nữ, gẩy hàng phím nam
Tình tang giây vũ giây văn
Cung lên cung xuống ngọn đèn hắt hiu
Độc Huyền:
Một giây than thở trăm chiều
Nam ai nhỏ xuống Nam Bình lên cao
Lên cao mới biết lên cao
Buồn theo phím nhạc máu vào cơ tim
Phách:
Hồn phiêu phách lạc liu diu
Nhịp khuya tiếng mõ, tiếng chiều chuông ngân
Nam Mô Bồ Tát Quan Âm
Kinh khuya trổ nhạc tiếng gần âm xa
Tranh:
Lục huyền ngậm tiếng buồn đau
Luyến lưu trăm nỗi: Châu mày đất nghiên
Thoáng nghe âm giải cửa thiền
Ngỡ như trong gió vướng miền giây oan
Nam mô Bồ Tát Quan Âm!
(Trích trong “Ngựa Trắng Đi Khuya” thơ và tranh)