Chiếc kẹo nhỏ
trong bàn tay người chết
DUY LAM
Tặng Nguyễn Khoa Dánh với lòng tiếc thương vô hạn:
người bạn chết tại trại Đầm Đùn năm 1981.
Chiếc kẹo nhỏ trong bàn tay người chết
Nắm không buông như níu kéo cuộc đời
Chiếc kẹo nhỏ trong bàn tay người chết
Người bạn tôi vừa rời bỏ cuộc đời
Chỉ vừa đây trong tiếng rên hấp hối
Anh đã xin hãy tìm hộ anh
Một chiếc kẹo vì đã thèm của ngọt
Nhiều tháng năm chỉ chờ đợi lúc này:
Ý nguyện ấy anh chỉ còn dám nói
Khi thịt da cái lạnh đã ngập tràn
Khi chúng tôi bạn anh cùng chạy loạn
Trong trại tù miệng rối rít van xin:
Một cái kẹo nhanh nhanh cho người bạn
Sắp ra đi “Mau mau kẻo muộn rồi!”
Trong tuyệt vọng vẫn thoáng niềm hy vọng
Sẽ mang về kịp lúc anh lâm chung
Và hoan hỉ tôi nhìn anh ngắm nghía
Trong bàn tay rộng mở kẹo vô tri
Nụ cười nhẹ trên đôi môi nhợt nhạt
Anh thầm thì: “Ồ thú quá sẽ ăn
Chiếc kẹo này khi khỏe vui chi lạ!”
Sao nỗi vui chỉ nhỏ bé thế thôi
Rồi anh chết không kịp ăn chiếc kẹo.
Nằm lặng yên trong những ngón tay xanh
Chúng tôi liệm anh trong im lặng nặng nề
Lần vải thô lớp quần áo thuở nào
Khi tôi cậy tay anh bàn tay mở
Chiếc kẹo rơi nằm nhẹ trên ngực anh
Đầy cẩn trọng trong niềm kinh hãi:
Tôi nhặt lên để cạnh bát cơm
Cạnh quả trứng: Món quà cho người chết
Chẳng bao giờ anh sẽ nếm vị hương
Rồi tất cả chúng tôi đều nức nở
Nước mắt tuôn cứ mãi mãi chẳng ngừng
Khóc cho anh cho chúng tôi tất cả
Biết khi nào sẽ đến lượt khi nào?
Chiếc kẹo nhỏ trong bàn tay người chết
Chẳng kịp ăn khi từ giã cuộc đời!
(Trích từ tập thơ Duy Lam –
nhà xuất bản Sông Thu sắp phát hành)