Xin người hãy quên
THÁI TÚ HẠP
không còn gì trên những hàng ghế trống
khi người đạo diễn bỏ đi
vở kịch đời dang dở
em còn lạ lẫm gì
dấu vết hai bờ sông cát lở
sau mùa nước lũ cuốn trôi đi
ta cũng chỉ cánh chim trời thoáng hiện
bay qua một lần rồi biền biệt hơi tăm
đời không biết ta đến
chẳng biết ta đi
không ai còn nhớ trong biển hồ quên lãng
chỉ có hạt bụi chỗ ta ngồi
khoảng trống không gian quen thuộc
mỗi ngày giao động xót xa
em hãy quên ta
như quên những ngày mật đắng
như quên những buổi chiều
trong thư viện xanh xao
những dòng cổ tự hoang vu buồn thảm
những trang sử hoen úa máu đào
em hãy quên ta
như quên buổi sáng
giữa phố đông người
bước chân son bên thềm gạch vắng
quê hương nghiệt ngã đau thương
giếng nước tan nụ cười trong vắt
hồn nhiên như cỏ nội hương đồng
như viên sỏi trong khu vườn tình ái
một thuở nào em diễm phúc dạo qua
hãy quên ta
trên sân khấu đời vô vị
tàn phai những ảo giác phù sinh
ngày đã trôi sông chết đuối cuộc tình
đêm hãm hiếp ý vui vừa khai nụ
hoàng hôn tan những đốm lửa bình minh
ta hẹn về nơi cắt rốn
mai sau phủ dụ một đời chim
tha cọng cỏ khô về nơi mái ấm
nghe rừng xuân chuyển nắng mới qua tim