tiếng chim trong ghềnh núi
rừng sương trắng bủa vây
nuốt mặt trời buổi sáng
toán tù binh đốn cây
lạnh lùng như chiếc bóng
trong khu rừng mùa xuân
người lính xưa lặng lẽ
hái một đóa mai vàng
lòng nghe sầu xa vắng
núi ngàn xưa chạnh nhớ
liệt oanh cánh phượng hoàng
dọc ngang trời mấy cõi
thành cổ dậy oai vang
tang bồng chưa thỏa mộng
góc núi sầu ai hay
giữa trùng vây đày ải
ngậm hờn trong đắng cay
qua những mùa xuân sau
rừng xanh tàn nụ biếc
cây lá sững sờ đau
toán tù binh giã biệt
không ai biết về đâu
bên đường hoang cỏ mộ
người còn lại mai sau
ngẩng đầu lên với núi
núi cao ngậm ngùi đau
trăm năm hoài nhắc nhở
giòng suối vẫn quạnh hiu
đời vô thường bóng nắng
chiều qua bên trại tù
tóc rừng thu bạc trắng
người xa vẫn chưa về
trùng dương mờ mịt khói
chắc không còn ai nghe?
tiếng chim trong ghềnh núi!