MỘT THOÁNG NHỚ
ÁO LỤA HÀ ĐÔNG
THÁI TÚ HẠP
Có những đời thơ, những cõi thơ, những tâm thơ khác ẩn dụ nhiều tâm sự sâu kín cõi lòng thi sỹ như Nguyễn Du không chỉ có Đoạn Trường Tân Thanh với hơn mười lăm năm luân lạc u trầm qua hình bóng của Thúy Kiều đầy tài hoa nhưng bạc mệnh. Tố Như Thi còn gởi gắm bao nỗi niềm cay đắng của thi hào. Tố Như Thi giải bày tâm sự đau thương sầu thảm của người lưu vong trên chính giải đất nhiễu nhương yêu dấu của mình. Như một thứ bèo giạt hoa trôi trên giòng sông sinh diệt mà phù hoa danh lợi chỉ là bóng mây hư ảo ngang trời sắc không. Thời gian sẽ trôi qua. Thời gian là thủ phạm vô tình giết chết bao nhiêu hình hài thi sỹ nhưng không thể giết chết những tác phẩm đích thực tài hoa.
Những “... nhật mộ hương quan hà xứ thị. Yên ba giang thượng thử nhân sầu...” của Thôi Hiệu. (... Quê hương khuất bóng hoàng hôn. Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai? Tản Đà). Những “...Cử đầu vọng minh nguyệt. Đê đầu tư cố hương...” của Lý Bạch. (...Ngẩng trông trăng sáng như gương. Cúi đầu chạnh nhớ cố hương xa vời! Đỗ Bằng Đoàn - Bùi Khánh Đản).
Mới đêm qua, ánh trăng còn vàng võ lọt vào phòng gợi bao nhớ nhung những mùa trăng ở quê nhà. Đêm nay, trời đã mù mịt, cơn mưa đã kéo về như màn lưới phủ mờ thành phố Rosemead. Những cơn mưa còn quái ác hơn trăng, mưa theo gió từng cơn rào rào trên mái ngói. Tiếng mưa gây thành tiếng động đánh thức từng cơn nhớ nhung khủng khiếp yêu thương, từng nỗi niềm sâu thẳm tâm can xa xót vọng quê nhà. Bao nhiêu năm rồi, những cơn mưa ở Huế, như dày vò bao sầu đau của người viễn khách tha phương. Những buổi chiều mưa ở Đà Nẵng, ở Hội An trầm buồn thơ mộng. Những cơn mưa phùn lất phất trên những hàng mimosa Đà Lạt hẹn hò. Mưa đã thành thơ, thành chữ nghĩa đi vào cõi văn chương tuyệt vời. Bao nhiêu năm, “Buồn Đêm Mưa” của Huy Cận vẫn còn ray rứt u hoài:
Đêm mưa làm nhớ không gian
Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la...
Tai nương nước giọt mái nhà
Nghe trời nằng nặng, nghe ta buồn buồn
Nghe đi rời rạc trong trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...
Rơi rơi...dìu dịu rơi rơi...
Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ...
Tương tư hướng lạc, phương mờ
Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe
Gió về, lòng rộng không che
Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
Cơn mưa đính hạt lấp lánh trên những cành liễu trước nhà. Tôi chợt nhớ đến nhà thơ Nguyên Sa, mới gặp ông ngày nào với vợ ông trong một dạ tiệc của bằng hữu, thế mà nay ông đã vĩnh viễn bỏ lại cuộc vui nơi trần thế đã một năm rồi. Nếu Bà Nga, Vợ của ông Nguyên Sa, nhà thơ Nguyễn Mạnh Trinh không gọi chúng tôi, chắc rồi, vì đời sống trong guồng máy đầy tiếng động này, không thể nào tôi nhớ chính xác ngày giỗ đầu của ông. Tôi yêu bài thơ “Em Gầy Như Liễu Trong Thơ Cổ” của thi sỹ Nguyên Sa. Đa số những thi phẩm đời Đường nổi tiếng đều bắt gặp “Cây liễu buồn trong thơ cổ” bàng bạc trong cõi thơ của họ. Có lẽ, Nguyên Sa là nhà thơ Việt Nam duy nhất đưa hình ảnh cây liễu vào cõi thơ của ông:
...
Anh nhớ em ngồi áo trắng thon
Ngàn năm còn mãi lúc gần quen
Em gầy như liễu trong thơ cổ
Anh bỏ trường thi lúc thịnh Đường...
Khi những thi phẩm Áo Lụa Hà Đông, Tuổi Mười Ba,Tháng Sáu Trời Mưa, Tương Tư, Paris Có Gì Lạ Không Em... được vang vọng khắp nơi chốn là lúc tôi đang học ở miền Trung. Như hiện tượng thơ tình, những đôi nhân tình hay mượn ý thơ của Nguyên Sa để tán tỉnh, để tỏ tình...
...
Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thơ tình không đủ nghĩa yêu dương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím...
Hay lãng mạn hơn:
...
Có phải em mang trong áo bay
Hai phần gió thổi một phần mây
Hay là em gói mây trong áo
Rồi thở cho làn áo trắng bay?..
...
Sài gòn mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không có bầy chim én
Thành phố đi về cũng đã xuân...
Ở những đoạn thơ khác ướt đẫm tình yêu thánh thiện, thơ ngây của thuở học trò áo trắng trinh nguyên.
...
Không có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học
Ai lau nước mắt cho em ngồi khóc
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa
Những lúc em cười trong đêm khuya
Lấy ai nhìn hàm răng em trắng
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mờ ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má em hồng
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc...
(Cần Thiết)
Những hình ảnh dịu dàng, dễ thương nơi người yêu vừa chớm lớn:
Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
Trời nắng ngạt ngào... tôi ở lại đây
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng...
(Tuổi Mười Ba)
Mỗi nhà thơ chỉ mong có được một bài thơ để đời là vinh dự và hạnh phúc lắm rồi. Thơ tình của ông Nguyên Sa không những là hành tinh lấp lánh, mà còn sáng chói một giải ngân hà. Điều nhận xét sâu sắc nầy của những người yêu thơ ông quả không quá đáng chút nào qua các tập thơ Nguyên Sa 1, 2, 3 và 4, đã xuất bản và tái bản nhiều lần từ trong nước và hải ngoại. Sở dĩ thơ ông đạt được sự nồng nhiệt yêu thích ở mọi lớp tuổi, vì ông dùng ngôn ngữ mới nhưng đơn giản và chân thật, chính điều đó đã hiển nhiên tạo cho ông một chỗ đứng trong thơ tình với sắc thái đặc biệt, không nhầm lẫn thơ tình của Xuân Diệu, Đinh Hùng, Hồ Dzếnh, Vũ Hoàng Chương, Lưu Trọng Lư... Thơ tình ông được tinh lọc từ những ngôn ngữ Nguyên Sa, phảng phất một chút ngọt ngào Paris - và hương cốm thơm Hà Nội. Đẩm một chút hoa sương nồng nàn của Đà Lạt và đậm đà lá me vàng rơi trên tà áo Sài Gòn.
Tôi nhớ hôm nào nhạc sỹ Trần Duy Đức hát bài thơ Lúc Chết của Nguyên Sa do anh vừa xúc động phổ thành ca khúc đã làm rơi lệ nhiều người...
Anh cúi mặt hôn lên lòng đất
Sáng ngày mai giường ngủ lạnh côn trùng
Mười ngón tay sờ soạng giữa hư không
Và đôi mắt đã trũng sâu buồn ảo ảnh
Ở trên ấy mây mùa thu áo lạnh
Anh nhìn lên mái cỏ kín chân trời
Em có ngồi mà nghe gió thu phai
Và em có thắp hương bằng mắt sáng?
Lúc ra đi hai chân anh đằng trước
Mắt đi sau còn vương vất cuộc đời
Hai mươi năm, buồn ở đấy, trên vai
Thân thể nặng đóng đinh bằng tội lỗi
Nằm ở đấy hai bàn tay thấm mệt
Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài
Những bài thơ anh đã viết trên môi
Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh
Sẽ tan vào hư không...
Trong cuộc sống thường trực, những cái bất ngờ xảy ra nhưng ta phải chấp nhận, và xem mọi chuyện bất ngờ trở nên bình thường như cả sự sống và nỗi chết như trời mưa nắng ở Cali. Thỉnh thoảng mới gặp nhau cả hai đều than thở: Thời gian sao qua nhanh quá, mới đó đã xa quê hương hai mươi bốn năm rồi. Mới đó ông Mai Thảo, ông Nguyên Sa đã bỏ chúng ta đi biền biệt, có hơn một năm rồi... Hôm ở nhà Nguyễn Mộng Giác giới thiệu thi phẩm Nguyễn Xuân Thiệp, đến từ Houston, Texas. Khi có anh bạn nhắc đến ngày tiễn đưa ông Mai Thảo, ông Nguyên Sa và tỏ ra bùi ngùi thương tiếc giây phút vĩnh biệt. Hoạ sỹ Rừng phản ứng ngay:
- Sao lại gọi là vĩnh biệt. Chúng ta tạm biệt các anh ấy chứ. Trước sau gì chúng ta cũng gặp các anh ấy cơ mà. Trong mỗi sát na đi tới tương lai là y như mỗi bước đi lần tới huyệt mộ. Làm sao thoát khỏi quy luật sinh lão bệnh tử của tạo hóa. Những ngày còn lại xin bạn hãy vui chơi với tấm lòng mở rộng đầy tha nhân, vì cuộc đời vẫn đẹp và mùa Xuân đang rực rỡ ngàn hoa. Trong muôn ức triệu hành tinh, chỉ có trái đất nầy là đẹp tuyệt vời, hãy quên khổ đau dập tắt lửa hận thù, hãy lấy cỏ hoa và mây trời kết thành thơ ca ngợi hòa bình, tự do, ngợi ca sự sống đầy yêu thương hiện thực hôm nay.