LUÂN HOÁN ĐỌC THƠ
HẠT BỤI NÀO BAY QUA
Năm 1970, với Thèm Về, Thái Tú Hạp đã chính thức bước những bước đầu tiên vào cuộc chơi trải ý tình lên một số chữ nghĩa cô đọng, chọn lọc. Số chữ nghĩa đó đã mang danh là Thơ, mặc dù anh biết yêu, biết làm thơ cùng một lúc, rất sớm, thời 13, 14...
Từ vị trí quý phái của những năm đầu đời nền thơ mới, Thơ dần dà dùng làm vật trang điểm cho các tạp chí. Ngày nay, tại hải ngoại, thơ gần như mất chỗ đứng khiêm nhường nhất tại các quán sách Việt Ngữ.
Thảm như vậy, nhưng thơ, thứ thiệt, vẫn quyết định sinh tồn bởi những người ham chơi, đại loại như Thái Tú Hạp của chúng ta.
*
Ngay sau khi có mặt tại nước người, Thái Tú Hạp đã tiếp nối lại những sinh hoạt cũ trong lãnh vực Văn Học Nghệ Thuật. Với thành quả của nhiều năm qua, anh đã chứng tỏ có nhiều khả năng trong nhiều bộ môn của chữ nghĩa. Nhưng cái chuyện tiêu phí tiền sướng tay nhất vẫn giữ vai trò quan yếu trong sinh hoạt Nghệ Thuật Văn Học của anh: Làm thơ và in thơ.
Đã có “CHIM QUYÊN LẠC NGÀN”
Đã có “MIỀN YÊU DẤU PHƯƠNG ĐÔNG”
Không thể không cho “Hạt Bụi Nào Bay Qua” sớm thắm da đỏ thịt, hít thở với trời đất. Và như thế, Thái Tú Hạp vừa có thêm một đứa con. Chúng ta vừa có thêm một món ăn tinh thần, một món trang sức kín đáo, nhẹ nhàng, trong cuộc sống bề bộn những mưu toan.
Sẽ nghe, sẽ thấy, sẽ gặp những gì ở Hạt Bụi Nào Bay Qua?
Nào “Dặm Ngàn Tịch Lặng”, “Yêu Em Vô Lượng”, “Bầy Hạc Rong Chơi”, “Bên Đồi Lau Xanh”, “Sao Khuya”, “Nghe Suốt Đời Ta Một Núi Sông”, “Vườn Xưa”, “Nghĩ Ngợi Trước Hoa”, “Tâm Động”, “Như Không”, Tiền Kiếp”, “Mùa Hạnh Ngộ”, “Hạt Bụi Nào Bay Qua”, “Cỏ Thi”, “Tâm Khai”, “Đá Soi Nhật Nguyệt”, “Về Thiếu Thất”, “Thanh Tịnh Khúc”, “Ảo Giác”, “Chợt Ngộ”, “Dấu Tan Ngoài Cuộc Huyễn”, “Vô Tự”...v.v...Tất cả các tên gọi cho từng nhóm chữ nghĩa đầy tình ý, có đủ màu sắc, âm thanh hòa hợp, đã mau chóng giúp chúng ta hình dung được kinh kệ, sen, đèn, tràng hạt, chuông mõ, vàng nâu trầm mặc. Và đâu đây mùi hương trầm, mùi sám nguyện...thanh thoát.
Tôi đọc thơ và tìm thấy có thơ. Thơ nhẹ nhàng. Thơ bát ngát. Thơ sâu lắng trong tận cùng cái im lặng của tôi. Thơ hay quá, đọc thú thật.
Nhớ ngày nào, có vị giáo sư Việt Ngữ đã khuyến cáo “đừng bao giờ khen văn thơ hay quá một cách cộc lốc, mà phải chứng tỏ nó hay ở những điểm nào, phải dẫn chứng...”
Già đời rồi, tôi vẫn không học được cái tinh vi này. Và hình như quyết không học nó làm gì. Tôi đọc cho tôi. Bạn đọc cho bạn. Những rung cảm, những nhận xét của mỗi chúng ta vừa giống nhau, vừa khác nhau có thể ở một bài thơ, ở một ít câu thơ, cái cảm, cái nghĩ của người đọc đã khác rất nhiều cái nghĩ, cái cảm của chính người sáng tác. Vin vào một vài câu thơ để tán rộng, để vẽ vời, đó cũng là một cái thú, nhưng tôi xin từ chối chuyện này. Bởi tôi biết mỗi độc giả, mỗi bạn yêu thơ sẽ làm công việc đó một cách trầm lặng bình thường như tôi: “đọc thơ nghiêm chỉnh đọc thơ”.
Có khoái quá, thì xin phép tác giả để được cùng bâng khuâng: “Hát bụi nào bay qua”? Hạt bụi nào mà không dính hơi hám của con người? “Bay về đâu? Qua những đâu?”
Cái yêu, cái nhớ, cái xót xa tình người, tình đất của Thái Tú Hạp quấn quít trong Hạt bụi luân hồi này.
North Hollywood, 15/6/1995