HOA MỘC LAN
VÀ THẠCH HÀO THÔN
THÁI TÚ HẠP
Mu Lan. Người con gái mang tên hoa Mộc Lan. Câu
chuyện có thật trong lịch sử Trung Hoa. Khi rợ Hung Nô đem quân xâm lăng quê
hương của Mộc Lan, gây nên bao thảm cảnh điêu tàn, giết người, đốt nhà của dân
lành vô tội. Ở đây các nhà đạo diễn phim hoạt họa Disney’s thần thoại hóa cho
hấp dẫn với mục đích lôi cuốn khán giả nhi đồng trên khắp thế giới. Tuy nhiên, ở
một góc cạnh lịch sử nào đó, câu chuyện bi thảm vẫn được tôn trọng một cách
nghiêm chỉnh trọn vẹn, tạo cho người xem - trong đó có tôi - cảm giác xúc động
qua hình ảnh quân lính triều đình gõ cửa từng nhà dân ở thôn xóm hẻo lánh để bắt
thanh niên tòng quân cứu nước. Ngôi làng có những cây hoa Mộc Lan bên giòng sông
thơ mộng, bỗng nhiên trở thành hoạt cảnh đầy bi thương, chia ly não nề. Hết
thanh niên, đàn ông cũng phải lên đường. Đứng trước tình cảnh Tổ Quốc lâm nguy
nên cha Mộc Lan tình nguyện ra đi cho dù đang tật bệnh. Vì thương cha nên Mộc
Lan giả trai thay thế cha vào quân ngũ. Không biết thời điểm lịch sử của Mộc Lan
có cùng hoàn cảnh chiến chinh trong thời đại thi hào Đỗ Phủ khi ông đến trọ đêm
ở Thôn Thạch Hào:
Mộ đầu Thạch Hào thôn
Hữu tại dạ tróc nhân
Lão ông du tường tẩu
Lão phụ xuất khai môn
Lại hò nhất hà nộ
Phụ đề nhất hà khổ!
Thính phụ tiên trì từ
“Tam nam Nghiệp Thành thú
Nhất nam phụ thư chí
Nhị nam tân chiến tử
Tôn giả thả thâu sinh
Tử giả trường dĩ hỷ!
Thất trung cảnh vô nhân
Duy hữu nhũ hạ tôn
Hữu tôn mẫu vị khứ
Xuất nhập vô hoàn quần
Lão ẩu lực tuy suy
Thỉnh tòng lại dạ quy
Cấp ứng Hà Dương địch
Do đắc bị thần suy”
Dạ cửu ngữ thanh tuyệt
Như văn khốc u yết
Thiên minh đăng tiền đồ
Độc dữ lão ông biệt
(Thạch Hào Lại - Đỗ Phủ)
...
Đêm đến ngủ ở thôn Thạch Hào
Có tên Lại đến bắt người
Ông già leo tường vượt thoát
Bà già chạy ra ngoài cổng
Tên Lại quát tháo dữ dằn
Bà già kêu van khổ thế!
Lắng nghe lời bà kể lể:
“Ba con trai đi lính ở Nghiệp Thành
Một đứa thư về cho biết
Hai đứa kia vừa chết trận hôm qua
Đứa sống, sống đời bấp bênh
Đứa chết, xem như là hết
Nhà vắng vẻ chẳng còn ai
Chỉ có đứa cháu đang mớm vú
Vì cháu nên mẹ cháu chưa lên đường
Vào ra, manh quần tơi tả
Già này tuy sức khỏe kém
Cũng xin theo cậu đêm nay
Để được đến phục vụ ở Hà Dương
Sửa soạn kịp thời bữa ăn sáng...”
Đêm khuya, tiếng nói im bặt
Nhưng vẫn còn nghe tiếng nghẹn ngào thổn thức
Sáng sớm mai khách vội vã lên đường
Chỉ có một ông già từ biệt...
(Thôn Thạch Hào)
Tôi sinh ra trong thời chinh chiến nhiễu nhương ở một thành phố nhỏ Việt Nam và cũng từng gạt lệ lên đường nhập ngũ khi Mẹ tôi thắp nén hương vái Trời Phật trước hiên nhà cho con ra đi bình yên. Bao nhiêu tháng năm cuốn hút vào lửa đạn ngoài chiến trường. Bao nhiêu bạn bè gục ngã. Qua bao nhiêu thôn làng bị giặc tàn phá tan hoang thê thảm. Những Cồn Hến, Bãi Dâu ở Huế, đại lộ kinh hoàng Quảng Trị xương trắng phơi đầy, dưới nắng hạ Lào gay gắt. Tôi đã đi qua và nghe như có tiếng oan hồn uổng tử của đồng bào vô tội kêu than... Tôi ghê tởm chiến tranh. Tôi phản đối những hành động xâm lăng bạo tàn trên mảnh đất quê hương thân yêu... Tôi mong mỏi hòa bình.
... Mấy tuần trước đây, khi xem phim Titanic đến đoạn hàng vạn người chết cóng trên biển, tôi bàng hoàng xúc động thực sự, vì tôi nhớ đến những ngày lênh đênh ngoài biển đông và đã nhìn thấy xác người dạt vào bờ trong những tiếng khóc than thảm thiết. Tôi cứ tưởng sau những năm tháng đối mặt với đời sống quá máy móc ở xứ người, tim mình rắn đi như đá xanh. Không ngờ chỉ thoáng một vài cảnh trong phim đã làm cho lòng tôi chùng xuống, và giao động buồn lây. Bởi thế, trong giòng sống luôn luôn biến động, giữ được phút giây tâm an lạc quả thật là niềm hạnh phúc hiếm hoi! Những rạo rực vọng ngã, những thôi thúc say mê, những ngọn bão điên cuồng dấy lên từ đất nước gió lửa, trong tâm giới bất tịnh lại càng thê thảm khổ đau hơn. Từ lâu tôi cố gắng tự vỡ đất những bến bờ để lòng suối rộng đổ vào đại dương. Triệt hủy những kiến chấp hư ngụy hẹp hòi bảo thủ, để tạo cho tâm hồn mình thanh thản, như cánh chim vút ngang trời. Cuộc sống toàn khắp lượng bao dung. Chỉ cõi Không mới là vi diệu.
Cái thâm thúy cuối cùng ở dũng sĩ Mu Lan là sau khi yên giặc... từ bỏ tất cả quan quyền danh lợi, trở về thôn nghèo tìm cha mẹ, an vui với hạnh phúc bình thường bên hàng cây hoa Mộc Lan nở rộ trên giòng sông thân yêu và hiền triết muôn đời. Với tôi, những ngày thôi chinh chiến lại là những giây phút chia ly biền biệt. Không biết cây hoa Ngọc Lan có còn nở bông trước hiên nhà tôi trong thành phố cổ kính? Khi mẹ tôi không còn hái nụ hoa cài lên mái tóc bạc trắng như thuở nào...
Đêm nay, cũng như hàng ngàn đêm hiu quạnh nơi xứ người. Mảnh trăng khuyết treo trên cành thốt nốt. Tiếng dế cô đơn cùng tôi tỉnh thức hoang vu. Những kỷ niệm một thời nhung nhớ. Những bến sông, những ghềnh núi tĩnh mịch, những tư duy đền miếu cội nguồn. Hãy lắng nghe tiếng thở giọt sương trên cỏ lá thèm nhớ quay về. Thành phố đầy mật ngữ âm dương. Đứng bên này biển đông ta chỉ còn nghe tiếng sóng thời gian vỗ đôi bờ Nhật Nguyệt.